Sau khi vượt qua cánh cổng ánh sáng, Đức Minh bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Trời xanh trong vắt, không có lấy một vệt khói, những đám mây như được dệt từ tơ trời lấp lánh. Không khí nơi đây mát lành như suối ngầm chảy qua tim. Đức Minh cảm nhận rõ một điều: ở đây, không một sinh vật nào phải giành giật, phải lo lắng về cái ăn hay cái mặc.
Người đầu tiên Đức Minh gặp là một bé gái có đôi mắt to tròn, trong veo như pha lê. Em bé nhìn anh cười dịu dàng rồi nói:
— Chào anh! Anh là người từ Trái Đất Cũ đúng không? Anh có đói không? Ở đây, chúng em không ăn bằng miệng nữa đâu. Mời anh ngồi thiền hít thở với tụi em nhé..!!!
🌞🌬️💧
Đức Minh ngồi xuống giữa vòng tròn trẻ nhỏ đang tĩnh lặng thiền định. Mỗi hơi thở vào, anh thấy như có năng lượng ngọt lành từ mặt trời, từ cơn gió mát, từ dòng nước dưới lòng đất chảy qua từng tế bào. Cảm giác đó không giống như ăn, mà như đang trở về nguồn. Một thứ năng lượng sống tinh khiết đi vào anh, nuôi dưỡng từng suy nghĩ, từng tế bào mà không để lại chút gánh nặng nào.
— Đây gọi là "Ăn bằng Ánh Sáng và Từ Bi", — một ông lão xuất hiện bên cạnh, trông giống một vị hiền triết. — Khi lòng yêu thương đủ lớn, con người không thể tiếp tục lấy sự sống của loài khác để nuôi thân. Vũ trụ liền mở ra cánh cửa nuôi dưỡng bằng năng lượng thuần khiết...!!!
🌱🌈
Đi sâu vào thành phố, Đức Minh thấy những ngôi nhà mọc lên từ thân cây mà không làm tổn thương thân cây mẹ. Vật liệu xây dựng là từ lá rụng, cành gãy, sợi thực vật tái sinh hoặc tinh thể được kết tinh từ năng lượng gió – không còn xi măng, không còn thép, không còn tiếng cưa xẻ.
Đường sá uốn lượn theo dòng chảy của thiên nhiên, không cắt ngang mà hòa mình như mạch máu của đất mẹ. Không có xe hơi, không còi xe, không khói bụi. Người ta di chuyển bằng cách đi bộ, trượt trên luồng năng lượng tự nhiên, hay "trôi" nhẹ như những đám mây nếu tâm đủ thanh tịnh...!!!
🌀✨
Đức Minh vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng mọi ngành sản xuất – kể cả công nghệ cao – đều chỉ hiện diện khi có mục đích phụng sự nhân sinh và muôn loài. Những vật phẩm tạo ra không để thể hiện đẳng cấp hay hơn thua, vì bất cứ ai có ý niệm khoe khoang, hơn người, tham lam hay ganh tỵ… thì tâm niệm đó sẽ hiện ra ngay lập tức trước mắt mọi người như một làn khói xám quanh thân. Không ai bị lên án, nhưng cũng không ai muốn sống trong khói mờ của tâm xấu. Thế là con người tự học cách sống khiêm cung, trong sáng, và tự tịnh hóa tâm mình..!!!
🕊️🌍
Không còn sự phô trương nên không còn nhu cầu tiêu dùng thái quá. Sức mua giảm mạnh, sản xuất giảm theo. Những nhà máy tiêu tốn năng lượng và tài nguyên dần tan biến như chưa từng có mặt. Rác thải biến mất. Các cánh rừng hồi sinh. Muông thú đi lại trong rừng không sợ bị bẫy. Đại dương xanh ngắt không còn lưới đánh cá, không còn chai nhựa.
Chiến tranh trở thành một từ cổ. Không còn ai tranh giành đất đai, dầu mỏ hay khoáng sản vì năng lượng không còn khan hiếm. Mặt trời chiếu sáng khắp nơi. Gió thổi đều cho tất cả. Sóng biển vỗ về như mẹ hát ru. Con người sống giữa tình thương của trời đất, không cần tranh giành bất cứ thứ gì..!!!
💛🌌
Đức Minh rơi nước mắt. Không phải vì buồn. Mà vì lần đầu tiên trong đời, anh thấy một Trái Đất không còn tham lam và sợ hãi. Mọi sinh vật được sống – và Sống Đẹp...!!!
Một cậu bé hỏi nhỏ:
— Anh Đức Minh ơi, anh có mang theo điều gì từ Trái Đất Cũ không?
Đức Minh nắm chặt viên đá nhỏ trong tay. Đó là hòn sỏi từ dòng sông quê nhà – nơi anh từng ngồi khóc vì bất công, vì nghèo đói, vì chiến tranh. Anh đặt viên sỏi xuống đất, thầm nói:
— Cầu cho từ nay, không còn sinh linh nào phải sống trong sợ hãi và giết hại nhau nữa..!!!🙏😢
Và viên sỏi nhỏ nở thành một đoá sen ánh kim giữa lòng đất lành.
🌟✨🌏
Đức Minh bước đi thong thả giữa khu rừng ánh sáng – nơi cây cối tỏa hào quang dịu mát và mặt đất mềm mại như được dệt bằng sương mai. Không một tiếng động của máy móc, không một khói bụi nào lơ lửng trong không trung. Mọi sự đều nhẹ nhàng, thanh khiết, và hài hòa như một bản giao hưởng không lời giữa Trời, Đất và Muôn Loài.
Từ ngày khám phá Trái Đất Mới, Đức Minh không còn cảm giác đói hay khát như trước nữa. Mỗi buổi sáng, anh ngồi thiền dưới tán cây cổ thụ, đôi mắt khép hờ, lòng buông thư. Ánh mặt trời xuyên qua những tầng lá, thấm dần vào từng tế bào cơ thể. Không khí trong lành mang theo năng lượng vi tế thấm qua từng hơi thở, cùng với làn sương mang những giọt nước tinh khiết từ thiên giới. Đó chính là thức ăn. Là sự sống. Là quà tặng từ Vũ Trụ🌈🪐
Người dân nơi đây không còn “ăn” theo nghĩa cũ. Không còn loài mạnh hơn ăn loài yếu hơn để sống. Loài người hấp thụ năng lượng từ tự nhiên như một cách kết nối, hòa hợp và tôn kính. Mỗi tuần một lần, mọi người cùng ngồi thiền trong không gian cộng đồng, uống một viên năng lượng nhỏ được tạo nên từ khoáng chất của tinh cầu và ánh sáng mặt trời được kết tinh – không phải để sống sót, mà để nuôi dưỡng một thân thể nhẹ nhàng, minh triết và đồng cảm...!!!
✨🌸
Điều làm Đức Minh ngỡ ngàng hơn cả là thế giới này không chỉ thay đổi cách ăn, mà còn thay đổi toàn bộ ý niệm về tiêu dùng, sở hữu và thỏa mãn. Vì mỗi khi một người khởi tâm tham, tâm sân, tâm kiêu mạn, ganh tỵ hay bất thiện, thì toàn thân họ liền trở nên mờ tối, sắc diện thay đổi, khí trường trở nên nặng nề, và mọi người xung quanh đều cảm nhận được rõ ràng, như thể đang nhìn thấy bằng mắt thường. Không còn gì có thể giấu kín. Không ai có thể giả vờ là “người tốt”. Tâm hiện đến đâu, thế giới phản chiếu đến đó...!!!
Do vậy, không ai dám tiêu dùng chỉ để khoe khoang hay che giấu sự trống rỗng nội tâm. Mỗi món đồ, từ chiếc áo cho đến ngôi nhà, đều chỉ được dùng khi thật sự cần thiết và được làm ra trong chánh niệm – không tổn hại sinh linh, không tàn phá môi trường, không vướng mắc dục vọng. Tất cả vật liệu xây dựng đều lấy từ tự nhiên một cách tôn kính và hồi đáp – như đá tinh thể tái sinh, tre mọc tự động, vật liệu ánh sáng phát quang từ hoa sen đá.
Không còn các trung tâm thương mại xa hoa, không còn bảng hiệu quảng cáo, không còn cuộc chạy đua tiêu dùng, vì chẳng ai còn cần chứng minh điều gì. Giá trị thật nằm ở mức độ tỉnh thức, lòng yêu thương, sự cống hiến và hòa điệu với vạn vật..!!!
🌬️🐾
Điều làm Đức Minh xúc động nhất là không còn chiến tranh. Không còn tranh giành dầu mỏ, không còn giết nhau vì đất, vì vàng, vì khoáng sản. Con người đã học cách khai thác năng lượng từ gió, từ ánh sáng, từ sóng biển – những nguồn năng lượng bất tận mà không ai có thể sở hữu riêng. Mỗi mái nhà đều là một cánh đồng năng lượng mặt trời. Mỗi con đường đều được dệt từ đá biết tự làm sạch. Mỗi phương tiện di chuyển đều bay lơ lửng nhờ từ lực và sóng âm, không gây một tiếng ồn, không thải ra một hạt bụi...!!!
Muôn thú cũng không còn săn mồi. Sư tử sống cạnh linh dương. Hổ ngồi thiền bên nai. Trâu, bò, dê, cừu.. lặng lẽ nằm bên cạnh những bãi cỏ xanh mướt. Mỗi sinh vật đều được gắn những thiết bị y khoa tinh vi để có thể hấp thụ năng lượng trực tiếp từ không khí, ánh sáng và nước thiêng. Sự sống của loài này không còn phải mất đi để nuôi sự sống của một loài khác. Muôn loài không còn cần chạy trốn hay tranh giành. Chúng học được cách sống hòa bình từ chính những con người đã buông bỏ bản năng hủy diệt..!!!
🌟🙏
Đức Minh lặng lẽ bước vào một khu đền ánh sáng – nơi mọi linh hồn đều có thể thiền định và kết nối với trí tuệ vũ trụ. Ở đó, một vị lão nhân ngồi giữa vầng hào quang rực rỡ, mỉm cười nhìn anh:
— Con đã thấy một thế giới không cần chiến đấu để sinh tồn, không cần dối trá để được yêu thương, không cần tiêu dùng để cảm thấy mình có giá trị. Đó là thế giới được tạo ra từ lòng yêu thương và trí tuệ thanh tịnh. Nhưng để duy trì thế giới ấy, con người phải sống tỉnh thức từng phút giây. Con có sẵn lòng tu luyện để xứng đáng với thế giới này chăng?
Đức Minh quỳ xuống, lòng trào dâng niềm tri ân sâu sắc:
— Con nguyện sống tỉnh thức. Con nguyện yêu thương. Con nguyện không làm tổn hại...!!!🙏💛🌹
Và khi lời nguyện ấy vang lên, một dòng ánh sáng xanh từ trời cao rót xuống, kết nối trái tim Đức Minh với trái tim vạn vật. Anh không còn là một con người lạc loài trong một thế giới mới. Anh đã là một phần của thế giới ấy. Anh đã Nhất Thể với thế giới của Tình Yêu, Hòa Bình, và Trí Tuệ...!!!🌏🥰🌹